Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.Rồi về tủ để đồ mặc đồ.Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
