Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Thế giới trong óc thật hỗn tạp.Mọi người ai cũng lo cho tôi.em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên miNhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.