Hồi tinh thần tôi suy loạn, tôi coi một kíp làm đêm có 18 người.Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích.Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại.Chàng kể: "Giữa trận đấu, tôi đột nhiên cảm thấy hết thời gian.Quá khứ đã chết, đừng cho nó sống lại nữa.Thường thường mỗi tuần tôi đi xe ô tô buýt từ nhà đến San Francisco để mua bán lặt vặt.Bà Vicki Baum, một tiểu thuyết gia trứ danh, nói rằng khi còn nhỏ, bà được một ông già làm nghề hát xiếc dạy cho một bài học quan trọng nhất trong đời bà.Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận.Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó.Không bao giờ tôi chịu cảnh ấy".