Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Không không cần gì cần ai nữa.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
