Đừng sa sầm mặt như thế.Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.