Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Mai đi học về phải cạo râu.Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
