Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Và còn nhiều lí do khác.Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa.Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
